Tôi chợt nhận ra: hành trình này đã dạy tôi cách trưởng thành qua từng chặng đường.
Ta trưởng thành là khi ta thấu hiểu
Cả những mệt nhoài, những giọt mồ hôi rơi
Là thấy rằng mọi khó khăn trên đời
Đều nhẹ nhàng, không quá ư hỗn tạp.
Có lẽ, trưởng thành chính là khi ta không còn cố gắng chứng minh sức mạnh của mình bằng tốc độ hay quãng đường đã đi. Là khi những cơn đau nhức không còn khiến ta gục ngã, mà chỉ là một dấu lặng cần thiết để ta lắng nghe cơ thể.
Người ta thường nghĩ đích đến là Hà Nội. Nhưng đôi khi, Đà Nẵng chỉ là một điểm dừng chân để ta nhớ rằng: đời người, mỗi nơi ta đặt chân đến đều có ý nghĩa – không phải vì đích đến cuối cùng, mà vì chính những trải nghiệm, những con người ta gặp gỡ trên đoạn đường ấy.
Ta trưởng thành là trong lòng ấm áp
Khi thấy dòng suối hiền hòa chảy trôi
Không vội vã – không gắng sức ngược dòng
Chẳng oán than cho những ngày nắng gắt.
Trưởng thành không phải là vạch đích. Nó là một trạng thái của tâm hồn. Là lúc ta nhận ra rằng không cần phải gồng mình để đến Hà Nội thật nhanh, mà chỉ cần tận hưởng từng khoảnh khắc ở Đà Nẵng, ở dòng suối này.
Ta trưởng thành là khi lòng rộng mở
Đón nhận sự mát lành của dòng suối
Những người bạn đồng hành cùng chia sẻ
Dìu nhau qua những đoạn đường gập ghềnh.
Và cứ thế, ta ngồi – giữa tiếng suối reo, giữa trưa hè. Không vội. Không sợ. Không níu giữ những mệt mỏi đã qua.
Ta trưởng thành là thấy mình nhỏ bé
Giữa thiên nhiên bao la, hùng vĩ
Đời đạp xe ngắn ngủi, cứ an nhiên
Thì đâu sợ những chặng đường gian khó!
Có lẽ khi ta có thể mỉm cười nhẹ nhàng giữa cái nóng oi bức, giữa những thử thách của hành trình, thì ta đã thực sự lớn hơn một chút.
Ta trưởng thành là không còn nông nổi
Chuyện dừng chân không vội vã cưỡng cầu
Nếu cần nghỉ ngơi, chẳng quá ưu sầu
Tâm bình thản – nhẹ nhàng tìm bóng mát!!!
Và rồi ta cứ thế ngồi yên, với một nụ cười thật tươi – không phải vì mọi chuyện đều dễ dàng, mà vì ta đã học cách mỉm cười với chính mình, với thiên nhiên.
Ta không còn cố gắng đạp thật nhanh để đến đích, cũng không còn sợ những khó khăn phía trước. Ta chỉ đơn giản là hiện diện – đầy đủ, vững vàng, và chân thành giữa dòng suối mát.
Trưởng thành đôi khi không cần phải chinh phục những đỉnh cao. Mà chỉ cần mỗi khoảnh khắc dừng chân, ta thấy lòng mình dịu lại, thấy Đà Nẵng vẫn đáng yêu vô cùng, và thấy một chặng đường mới lại sẵn sàng – thật nhẹ, thật vui.
Ta mỉm cười không phải vì đã đến Hà Nội, mà vì ta biết: mỗi giây phút hòa mình vào thiên nhiên, mỗi giọt mồ hôi rơi đều đang làm cho hành trình này thêm ý nghĩa.
Và đó chính là hạnh phúc.
Cười lên nhé – vì ta đang sống những ngày thật đẹp trên hành trình xuyên Việt.