Đứng bên sườn núi này, nhìn xuống mặt hồ tĩnh lặng như gương, xa xa là biển cả bao la ôm trọn thành phố Đà Nẵng phồn hoa, tôi chợt cảm nhận sâu sắc về nhịp điệu của hành trình xuyên Việt. Có những ngày, guồng chân cứ đều đặn quay, tưởng chừng như không có gì đặc biệt, chỉ là những con đường nối dài, những cảnh vật lướt qua. Nhìn những đoàn xe tải vút qua, đôi lúc cũng thoáng nghĩ mình đang đi quá chậm.
Từng có lúc tưởng mình đang tụt lại phía sau những cột mốc đã vạch ra. Nhưng rồi, khi dừng chân ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ này, mới thấy chính những vòng xe đều đặn ấy đã đưa tôi đến những nơi tuyệt đẹp này, lặng lẽ mà bền bỉ.
Người xưa không vội vã chinh phục những đỉnh cao trong một sớm một chiều. Họ đi theo con đường của sự kiên trì, của sự nhẫn nại. Không cần phải là người đầu tiên, chỉ cần không bỏ cuộc.
Từng vòng quay – chắc chắn. Từng nhịp thở – vững vàng.
Bởi vì hành trình vĩ đại này không đến từ những cú đạp nước rút, mà từ người biết giữ vững ý chí, không ngừng tiến về phía trước.
Lời Phật dạy vẫn vang vọng:
“Không cần nhanh – chỉ cần không dừng.”
Lời Khổng Tử dường như cũng đang nhắc nhở:
“Người quân tử đạp xe chậm mà chắc – không vì dốc đá mà dừng chân.”
Và rồi tôi thấm đượm kinh nghiệm:
“Mình đạp xe – để được sống chậm lại mỗi ngày.”
Khi thấy mình đang thong thả ngắm cảnh hồ, đừng vội lo lắng về đích đến.
Chỉ cần đôi chân vẫn đạp, lòng vẫn hướng về phía trước, vẫn giữ một nhịp điệu riêng giữa cuộc đời này – là ta vẫn đang tiến về Hà Nội, dù có chậm hơn một chút.
Khung cảnh Đà Nẵng nhìn từ đây, với sự yên bình của hồ nước và sự sôi động của thành phố, như một minh chứng cho sự hài hòa của cuộc sống. Cũng như hành trình này, có những lúc trầm lắng, có những lúc náo nhiệt, nhưng tất cả đều là những trải nghiệm quý giá. Quan trọng là ta vẫn đang bước đi, vẫn đang khám phá, vẫn đang sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.