Một buổi sáng thứ Sáu giữa tháng 5, không phải Sài Gòn ồn ã, mà là một hòn đảo nhỏ hoang sơ ngoài khơi Đà Nẵng. Không cà phê đen vỉa hè, không tiếng xe máy hối hả, mà chỉ có tiếng sóng biển rì rào và ánh bình minh đỏ rực cả một vùng trời.
Có người từng bảo, cuộc đời là một môn nghệ thuật, và người nghệ sĩ giỏi nhất chính là người biết chế tác cảm xúc. Biết chắt chiu từng khoảnh khắc nhỏ để tạo nên những thước phim đẹp.
Tôi không vẽ, không viết nhạc, không điêu khắc… nhưng tôi có thể sống như một nghệ sĩ — một người nhìn đời bằng đôi mắt có thơ, ngay cả khi đang một mình lênh đênh trên biển.
Không có khoảnh khắc bình minh nào là tầm thường, nếu bạn ngắm nó bằng một tâm hồn thi sĩ. Không có một ngày nào là lặp lại, nếu bạn biết thổi vào đó một làn gió mới – có thể là sự thong dong trên chiếc sup, hay chỉ đơn giản là đổi góc nhìn về vẻ đẹp kỳ diệu của san hô dưới đáy biển.
Chúng ta sinh ra không phải ai cũng mang sẵn tố chất nghệ sĩ, nhưng ai cũng có khả năng thi sĩ hóa đời mình. Chỉ cần chọn sống chậm hơn, thấy yêu nhiều hơn – yêu cả những điều nhỏ bé như ánh bình minh trên biển, như vẻ đẹp ẩn sâu dưới làn nước.
Tôi đã chọn thi sĩ hóa cả những mệt mỏi trên chặng đường dài, cả những cơn gió biển mặn chát, cả những khoảnh khắc một mình giữa mênh mông. Biến mọi thứ thành một trải nghiệm sống động của thân – tâm – trí. Không để mình khô cằn như những guồng quay vội vã của cuộc đời.
Tôi không muốn chỉ là một người lữ hành mệt mỏi. Tôi muốn là một thi sĩ của chính hành trình này – dù chỉ là một tay chèo sup đơn độc giữa biển khơi, với một nụ cười mãn nguyện giữa ánh bình minh rực rỡ.
Hòn đảo hôm nay đẹp đến nao lòng. Biển cả hôm nay cũng dịu dàng đến thế.
Chúc bạn – người đang đọc những dòng này – cũng sẽ có một ngày thi sĩ như thế, dù bạn đang ở đâu và làm gì.