Sau những ngày nghỉ ngơi và nạp đầy năng lượng, tôi chính thức bước vào thử thách cuối cùng của chặng đường này: đèo Hải Vân hùng vĩ. Vượt qua những con dốc ngoằn ngoèo, chinh phục được đỉnh đèo này như một phần thưởng ý nghĩa cho sự kiên trì của mình. Nụ cười trên môi không chỉ vì đã lên được đến đây, mà còn vì đã học được cách tin vào bản thân và giữ vững sự lạc quan.
Đứng trên đỉnh đèo lộng gió, tôi cảm nhận sâu sắc sự bình yên. Bình yên không chỉ là phong cảnh trước mắt, mà còn là cảm giác nhẹ nhõm trong lòng sau bao nhiêu ngày cố gắng. Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng mình đã trưởng thành hơn một chút, đã học được cách mỉm cười với chính mình và với thiên nhiên.
Huế mộng mơ đang chờ ở phía trước như một trang sách mới. Tạm biệt Đà Nẵng – nơi đã cho tôi những bài học vô giá và tình cảm không thể nào quên. Tôi mỉm cười và tiếp tục lên đường, bởi mỗi giây phút hòa mình vào thiên nhiên, mỗi giọt mồ hôi rơi đều đang làm cho hành trình này thêm ý nghĩa. Hành trình này, có lẽ, không chỉ là những vòng quay trên mặt đường, mà là những vòng xoay của tâm hồn.
Đứng ở đỉnh đèo Hải Vân gió lộng này, tôi tự nhủ, có lẽ bình yên không chỉ là phong cảnh trước mắt, mà còn là cái cảm giác nhẹ nhõm trong lòng sau bao nhiêu ngày mình đã cố gắng.
Phía sau kia, Đà Nẵng vẫn nhộn nhịp với cuộc sống thường nhật, còn tôi thì chọn cho mình một chút lặng giữa thiên nhiên bao la này. Vượt qua bao nhiêu con dốc, chinh phục được đỉnh đèo này như một phần thưởng ý nghĩa cho sự kiên trì của mình vậy, nhắc nhở rằng cứ tin vào bản thân và giữ nụ cười lạc quan, dù đường đi có thể còn nhiều điều chờ đợi.
Nụ cười này không chỉ vì mình đã lên được đến đây đâu, mà còn vì mình biết ơn những nỗ lực của bản thân nữa. Đứng giữa trời đất rộng lớn này, tự nhiên thấy lòng nhẹ hẳn, như thể bao nhiêu mệt mỏi trên đường đã tan theo gió rồi.
Đôi khi, chẳng cần một nơi nào quá đặc biệt, chỉ cần một đỉnh đèo hùng vĩ như thế này thôi là đủ để mình nghe thấy tiếng lòng, nghe tiếng gió thổi bên tai và cảm nhận được niềm vui nho nhỏ khi mình vượt qua một thử thách.
Tôi tranh thủ “tự sướng” vài kiểu ảnh với “con ngựa sắt” của mình, ghi lại nụ cười tươi rói giữa khung cảnh tuyệt đẹp này. Hành trình vẫn còn dài mà, Huế mộng mơ đang chờ ở phía trước như một trang sách mới. Dù mình sẽ đến đâu, quan trọng nhất vẫn là mang theo niềm tin và sự lạc quan trên suốt con đường.
Tôi dừng lại một chút để ngắm nhìn cho đã cái vẻ đẹp xung quanh, để mỉm cười với những gì mình đã làm được, và để tin rằng những ngày tới sẽ vẫn tươi đẹp, chỉ cần mình giữ vững tinh thần lạc quan thôi. Hít một hơi thật sâu rồi tôi lại tiếp tục lên đường, hướng về Huế thôi nào.