Trên đường đi, tôi bắt gặp một em nhỏ dắt bộ chiếc xe đạp bị xì lốp. Không chút ngần ngại, tôi giúp em vá xe. Nụ cười rạng rỡ của em khi chiếc xe lăn bánh lại đã sưởi ấm lòng tôi. Cung đường ven biển tại Hồ Tràm đẹp đến ngỡ ngàng, với biển xanh, cát trắng và nắng vàng, khiến tôi phải dừng lại để ghi lại vài tấm ảnh.
Chuyến đi này đã dạy tôi rằng, cuộc sống không phải là đích đến mà là hành trình. Mỗi điểm dừng chân, mỗi con người tôi gặp, mỗi câu chuyện tôi lắng nghe đều là một món quà vô giá. Hành trình đạp xe xuyên Việt không chỉ là khám phá đất nước, mà còn là hành trình khám phá chính bản thân mình.