Sau chặng đường đầy thử thách, tôi đặt chân đến thành phố Tuy Hòa và ngay lập tức được “tóm” vào vòng tay ấm áp của người dân địa phương. Vừa dựng xe bên đường, tôi đã được các bác trung niên râu tóc bạc phơ hỏi han rối rít và nhiệt tình mời ăn cơm. Bữa cơm giản dị nhưng ấm áp và ngon đến lạ, xua tan hết mọi mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình như một người con đi xa trở về, được gia đình chào đón. Tình người miền Trung quả thực ấm áp như nắng tháng Ba.
Hành trình của tôi không chỉ là những cung đường, mà còn là sự sẻ chia và lòng tử tế. Tôi học cách sống chân thành, tử tế để giữ cho tâm hồn luôn ấm. Và trên mỗi vòng quay, tôi tự nhắc mình sống chậm lại, biết ơn từng khoảnh khắc, dù đó chỉ là một ly nước mía bên đường hay một nụ cười hiền lành của bác nông dân.
Tạm biệt Phú Yên, chặng thứ 6 mở ra với đích đến là thành phố biển Quy Nhơn. Tôi háo hức ghé thăm Bãi Xép, nơi khung cảnh đã làm say đắm bao khán giả qua bộ phim nổi tiếng “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”. Nhưng sự độc đáo không chỉ dừng lại ở đó.
Khi bánh xe chạm vào những thanh gỗ của cầu gỗ Ông Cọp – cây cầu gỗ dài nhất Việt Nam, một cảm giác thật đặc biệt lan tỏa. Tiếng lách cách nhịp nhàng, sự rung nhẹ của thân cầu và cả mùi hương mộc mạc đã mang đến một chút phiêu lưu, thú vị. Hành trình này, giống như ly cà phê buổi sáng, không chỉ có những giọt mồ hôi mặn chát mà còn đong đầy những khoảnh khắc hương thơm của cảnh sắc và những trải nghiệm độc đáo.
Đúng là “đời người, mười chuyện thì có đến bảy tám phần không như ý”. Nhưng trên chiếc xe đạp này, tôi học được cách mỉm cười với những khó khăn, tận hưởng từng khoảnh khắc hiện tại. Mỗi vòng quay không chỉ đưa tôi tiến về phía trước mà còn là một lần tôi lựa chọn: sống trọn vẹn với đam mê, gìn giữ những khoảnh khắc đẹp và buông bỏ những lo toan thường nhật.
Và nếu có một ngày cảm thấy mệt mỏi hay lạc lối, tôi sẽ nhớ về những nơi như thế này – nơi có biển xanh, có những cây cầu độc đáo, có ánh nắng ấm áp và những nụ cười chân thật. Tôi dùng đôi chân để chứng minh sự kiên trì và giữ cho tâm trí luôn hướng về phía trước, bởi tôi biết rằng, sống là để đi qua, nhưng đi qua bằng một đôi chân nhẹ, một ánh mắt hiền và một tâm hồn đầy yêu thương.