Giữa cái nắng gắt của miền Trung, khi đang thong thả đạp xe qua thị xã Sông Cầu, tôi chợt bắt gặp một cậu bé đang khệ nệ khiêng chiếc bánh trước của chiếc xe đạp bị thủng lốp. Lòng tôi khựng lại, và tôi quyết định quay xe lại giúp đỡ. Ánh mắt em sáng lên khi tôi vá xong chiếc xe, và nụ cười rạng rỡ của em khi nhận được vài viên kẹo đã khiến lòng tôi vui lây.
Khoảnh khắc ấy, giữa cái nắng như đổ lửa, bỗng trở nên thật dịu dàng. Nếu tôi vội vã lướt qua, có lẽ tôi đã bỏ lỡ một cơ hội để trao đi một chút giúp đỡ, một chút sẻ chia. Chuyến đi này không chỉ là thử thách về thể lực, mà còn là cơ hội để tôi được sống chậm lại, để cảm nhận sâu sắc hơn những mảnh ghép của cuộc sống.
Đặt chân đến Quy Nhơn, tôi tìm cho mình một khoảng lặng. Đạp xe thong dong qua những con phố, tôi cảm nhận sự yên bình khác biệt so với nhịp sống hối hả nơi Sài Gòn. Tôi ghé thăm cảng cá, ngắm nhìn những chiếc thuyền tấp nập ra vào, và khám phá những thắng cảnh nổi tiếng như Hòn Khô, Kỳ Co và Eo Gió.
Những khoảnh khắc dừng chân ngắm cảnh như thế này trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật đổi thay, không vội vã, không so sánh – chỉ đơn giản là hít thở bầu không khí trong lành và biết ơn vì mỗi vòng quay bánh xe đưa tôi đến gần hơn với đích đến.
Cuộc sống đôi khi cuốn ta vào guồng quay hối hả, khiến ta quên đi những điều giản dị. Nhưng chính những khoảnh khắc dừng lại, những cuộc gặp gỡ bất ngờ đã giúp ta nhận ra những giá trị tốt đẹp vẫn luôn tồn tại. Hành trình xuyên Việt đã dạy tôi cách mỉm cười với những khó khăn, tận hưởng từng khoảnh khắc hiện tại. Và tôi tin rằng, dù cuộc đời có những gian nan, chỉ cần giữ trong tim một tấm lòng nhân ái, ta sẽ luôn tìm thấy những niềm vui và ý nghĩa trên mỗi bước đường.