Quảng Ngãi đã níu chân tôi bằng vẻ đẹp hoang sơ và bình dị. Hoàng hôn trên gành đá Thạch Kỳ Điếu Tẩu hiện ra như một tuyệt tác của thiên nhiên. Những khối đá bazan đen tuyền được hình thành từ hàng triệu năm trước, sừng sững đón những tia nắng cuối ngày, tạo nên một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa nên thơ.
Trong không khí ấy, tôi tìm thấy những khoảnh khắc sống chậm. Sau những giờ miệt mài đạp xe, tôi dừng chân bên một quán cà phê ven đường, ngắm nhìn những chiếc thuyền thúng và thả hồn theo làn gió biển mặn mòi. Cuộc hành trình này đã dạy tôi rằng hạnh phúc không phải là đích đến, mà là tận hưởng trọn vẹn từng giây phút hiện tại.
Những ngọn núi đã vượt qua, những con đường đã in dấu bánh xe, tất cả đã tạo nên một chuyến đi đầy ý nghĩa. Giống như lời bài hát, tôi tin rằng “hết mưa trời lại nắng”. Dù cuộc sống có những gian nan, vất vả, chỉ cần ta giữ trong tim một tấm lòng nhân ái, ta sẽ luôn tìm thấy những niềm vui và ý nghĩa trên mỗi bước đường.