Con đường dốc lên đồi Thiên An liên tục thử thách sự kiên trì của tôi. Mỗi vòng quay bánh xe là một nhịp thở sâu giữa cái nắng sớm mai, giữa tiếng lá thông khô lạo xạo và sự trơn trượt của sỏi đá. Có những lúc tôi tưởng chừng như phải dừng lại, nhưng rồi, một khoảng lặng quý giá đã xuất hiện. Tôi học được rằng, nếu cố gắng quá sức, chúng ta sẽ quên mất cách thở, và nếu tính toán quá nhiều, ta sẽ lạc lối.
Cuộc hành trình này không phải để so sánh với ai, mà là để tìm thấy nhịp điệu riêng của chính mình. Nếu mỏi rồi, hãy cứ dừng chân bên vệ đường, ngắm nhìn cảnh vật. Và Hồ Thủy Tiên, ẩn mình giữa đồi Thiên An, chính là một điểm dừng chân như vậy. Nơi đây, vẻ đẹp hoang phế và kỳ lạ của một công viên nước bị bỏ hoang đã dạy tôi một bài học sâu sắc: giữa những phế tích hoang sơ, vẫn có thể tìm thấy sự tĩnh lặng.
Một nụ cười bình yên giữa khung cảnh này mới là điều đáng quý. Nụ cười ấy không phải vì đã đến đích hay vượt qua mọi khó khăn, mà đơn giản là vì niềm vui khám phá vẫn còn cháy bỏng. Hồ Thủy Tiên và đồi Thiên An đã cho tôi thấy, đôi khi điều ta cần không phải là điểm đến xa hoa, mà là một con đường thử thách và một nơi để tâm hồn được nghỉ ngơi.
Giữa khung cảnh hoang vắng nhưng đầy chất thơ này, giữ được một nụ cười bình yên mới là điều đáng quý. Một nụ cười dành tặng cho chính mình – không vì đã đến đích, không vì đã vượt qua mọi khó khăn, chỉ đơn giản vì… sự tò mò và khám phá vẫn còn cháy bỏng.