Chặng 11: Đà Nẵng – Huế (Thừa Thiên Huế)

Chặng 9: Quảng Ngãi – Hội An (Quảng Nam)
May 1, 2025
Chặng 12: Huế (Thừa Thiên Huế) – Đông Hà (Quảng Trị)
May 16, 2025

Chặng 11: Đà Nẵng – Huế (Thừa Thiên Huế)

Cầu ngói Thanh Toàn và bài học khôn dại của đời người

Đứng trước cầu ngói Thanh Toàn, một mái nhà cổ kính bắc ngang dòng kênh hiền hòa, lòng tôi bỗng lắng lại. Ngắm nhìn chiếc cầu gỗ rêu phong và nghe câu chuyện về tấm lòng của bà Trần Thị Đạo, người đã bỏ tiền xây cầu cho dân làng, tôi chợt nhận ra: sự khôn dại của đời người không nằm ở những đỉnh núi đã chinh phục, mà ở những tấm lòng thơm thảo mình gặp gỡ trên đường.

Đạp xe xuyên Việt một mình, tôi học được cách tự lực, nhưng cũng thấm thía giá trị của sự kết nối. Khi đi xa, ta mới hiểu được lòng người. Có những người đồng hành rồi cũng rẽ lối, nhưng bản thân mình vẫn phải vững tay lái trên con đường đã chọn. Đó chính là bản lĩnh.

Bên dòng kênh êm đềm, tôi học cách giữ miệng, lắng nghe và thấu hiểu. Sự im lặng không có nghĩa là không biết, mà là sự trưởng thành không muốn ôm giữ những giận hờn. Cuộc đời là một trường học vô tận. Những con dốc mình ngại leo có lẽ là những thử thách mình cần vượt qua nhất. Tôi cứ đạp xe vì đam mê, giữ lòng ngay thẳng, và trân trọng những giúp đỡ chân thành.

Nhìn những mái ngói cổ kính, tôi nghĩ đến sự khoan dung. Dù nghe đâu đó những lời không hay, những điều tổn thương, cũng học cách bỏ qua. Không phải giả vờ cao thượng, mà để lòng mình nhẹ nhàng hơn. Nụ cười trên môi đôi khi không hẳn là niềm vui, mà là sự trưởng thành, không muốn mãi ôm giữ những giận hờn.

Cuộc đời này quả là một trường học vô tận. Câu “lòng hại người không có, lòng phòng bị không thiếu” càng thêm thấm thía khi đặt chân đến những vùng đất mới. Không đa nghi với những tấm lòng tốt, nhưng cũng không ngây thơ trước những điều chưa biết.

Nhớ lại những lời động viên trên đường đi, tôi càng trân trọng. Những người thật lòng quý mến sẽ luôn khích lệ mình tiến bước, chứ không bao giờ dập tắt ước mơ. Mình cố gắng vì chính mình, để mỗi bước chân thêm vững chãi trên hành trình.

Ngắm dòng kênh êm đềm, tôi hiểu rằng, người im lặng không có nghĩa là không biết. Sự thông minh thật sự đôi khi nằm ở sự lắng nghe và thấu hiểu.
Và khi nhường nhịn một chút, chín điều lành sẽ đến. Không phải yếu đuối, mà là trân trọng những mối giao hảo trên đường. Đôi khi, hơn thua đúng sai không còn quan trọng bằng một nụ cười sẻ chia.

Nếu ai đó khen ngợi cảnh đẹp nơi đây, tôi sẽ đón nhận với lòng biết ơn. Đó cũng là một phần của sự trưởng thành trên hành trình này.
Con người và cảnh vật, đều có những vẻ đẹp riêng. Tôi cố gắng nhìn ngắm mọi thứ bằng một trái tim rộng mở, không chỉ thấy những khó khăn, mà còn trân trọng những điều tốt đẹp.
Thật ra, những con dốc mình ngại leo, có lẽ lại là những thử thách mình cần vượt qua nhất. Những điều mình không thích ở một nơi nào đó, đôi khi lại phản chiếu một phần con người mình.

Tôi cứ đạp xe vì đam mê khám phá, không vì hơn thua với ai. Đi đến đâu cũng giữ lòng ngay thẳng. Việc đi là việc đi, người dân địa phương là những người bạn. Không để cảm xúc chi phối hành trình, nhưng luôn trân trọng những giúp đỡ chân thành.

Đến những vùng đất khác nhau, tôi học được cách đối xử tỉnh táo. Với những người không trân trọng, không cần quá nhiệt tình. Và khi cần bày tỏ, vẫn cứ lên tiếng. Im lặng quá, đôi khi lại bị hiểu lầm.
Tình bạn trên đường đi cũng vậy. Lúc khó khăn mới thấy ai thật lòng. Khi mọi thứ thuận lợi, lời chúc tụng dễ kiếm, nhưng tri kỷ khó tìm.

Cuối cùng, hành trình này là của riêng tôi. Không cần cố gắng làm hài lòng tất cả những ánh mắt dõi theo. Quan trọng nhất là sự tỉnh thức trong từng vòng quay bánh xe. Khôn hay dại, không phải do người khác đánh giá, mà do chính mình cảm nhận trên mỗi nẻo đường đã qua.

xem tiếp…

Trở về mục lục hành trình tổng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *