Chuyến đạp xe xuyên Việt của tôi tiếp tục đưa tôi đến với Quảng Bình, nơi tôi tìm thấy một vẻ đẹp vừa thanh bình, vừa khắc nghiệt. Giữa không gian tĩnh lặng của làng quê Lệ Thủy, quê hương của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, tôi chợt nhận ra cuộc đời này trôi đi thật nhanh. Giữa những cánh đồng lúa chín vàng rực và dòng Kiến Giang hiền hòa, tôi đã quyết định sống chậm lại, không để những lo toan phù phiếm kéo mình đi, mà chỉ tập trung vào một điều giản dị: sống tử tế với chính mình và trân trọng mỗi vòng quay bánh xe.
Quảng Bình những ngày này, lúa chín vàng rực trải dài trên những cánh đồng bao la ở huyện Lệ Thủy, quê hương Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Đứng giữa khung cảnh thanh bình ấy, ngắm dòng sông hiền hòa uốn lượn, tôi chợt cảm nhận sâu sắc về sự trôi chảy của thời gian. Cuộc đời này, thấm thoắt thoi đưa, tuổi trẻ vụt qua như cái chớp mắt, và đôi khi, ta nhận ra mình đã bỏ lỡ bao điều giản dị mà quý giá.
Ngày trước, có lẽ tôi cũng từng vội vã, dành thời gian cho những điều phù phiếm, giữ lại những mệt mỏi không đáng có trên hành trình. Nhưng giờ đây, giữa không gian yên ả của làng quê Quảng Bình, tôi nghiệm ra: sống như vậy thật phí hoài những khoảnh khắc đẹp đẽ này.
Những ngày đạp xe xuyên Việt này, tôi chỉ mong một điều giản dị: sống tử tế với chính mình và với những người dân chân chất nơi đây. Hướng lòng về những cảnh sắc thanh bình, những nụ cười ấm áp. Mỗi vòng quay bánh xe không chỉ là di chuyển, mà còn là cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của quê hương.
Việc ngắm nhìn cánh đồng lúa chín vàng khiến tim tôi vui – tôi sẽ tiếp tục. Việc leo những con dốc mệt nhoài đôi khi khiến tâm tôi nặng nề – nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua. Không gượng ép để chứng minh điều gì với ai. Gặp những người dân hiền hòa, mến khách – xin trân trọng.
Tôi học cách yêu cả những con đường dù gồ ghề, bởi sau mỗi khó khăn là một khung cảnh tuyệt đẹp mở ra. Yêu hành trình này không chỉ vì những cảm xúc nhất thời, mà vì ý nghĩa sâu sắc mà nó mang lại.
Chỉ mong mỗi ngày đạp xe đều nhẹ nhàng trôi qua trong sự hoan hỷ – như tiếng gió thổi trên cánh đồng lúa, dịu dàng mà bình yên.
Vì sau cùng, tôi đạp xe không phải để chinh phục mọi đỉnh cao – mà là để không phụ lòng mình đã chọn con đường này.
Cảm ơn Quảng Bình đã ôm ấp tôi bằng vẻ đẹp thanh bình này…
Đêm buông xuống trên làng quê Lệ Thủy, khép lại một ngày đạp xe đầy ắp những trải nghiệm. Dù hôm nay có những mệt nhọc, tôi vẫn tự hào vì đã được đặt chân đến mảnh đất nghĩa tình này.
Chúc cho giấc ngủ đêm nay của tôi và của tất cả mọi người đều an lành, để mai thức dậy, lại tràn đầy yêu thương và lòng biết ơn vì được sống trên quê hương Việt Nam tươi đẹp này.
Ngủ ngon nhé, những người con của đất mẹ.