Chặng 13: Đông Hà (Quảng Trị) – Lệ Thủy (Quảng Bình)

Chặng 12: Huế (Thừa Thiên Huế) – Đông Hà (Quảng Trị)
May 16, 2025
Cuộc Sống Của Tôi
September 13, 2025

Chặng 13: Đông Hà (Quảng Trị) – Lệ Thủy (Quảng Bình)

Những ngày thong dong ở Lệ Thủy đã dạy tôi rằng hành trình này không phải là một cuộc đua. Tôi học cách yêu cả những con đường dù gồ ghề, bởi sau mỗi khó khăn là một khung cảnh tuyệt đẹp mở ra. Mỗi sáng thức dậy, ngồi bên hiên nhà mái chanh giản dị, tôi cảm nhận sự bình yên lan tỏa từ mái nhà cổ kính, từ khu vườn xanh mát. Cuộc sống đơn giản ấy đã tiếp thêm năng lượng và lòng biết ơn, nhắc nhở tôi rằng, tôi đạp xe không phải để chinh phục mọi đỉnh cao, mà là để không phụ lòng mình đã chọn con đường này.

Rời xa sự yên ả của làng quê, Quảng Bình lại mang đến một thử thách hoàn toàn khác: những triền cát mênh mông và cơn gió tạt ngang. Đạp xe trên những triền cát lún sâu, đôi lúc tưởng chừng như không thể nhấc nổi bánh xe. Mồ hôi ướt đẫm, chân trượt dài trên cát bỏng. Nhưng chính trong những thử thách ấy, tôi đã học được cách dồn hết sức lực, tìm từng điểm tựa nhỏ nhoi, và trân trọng biết bao những đoạn đường bằng phẳng.

Cánh đồng điện gió với những “chong chóng khổng lồ” kiên nhẫn xoay mình giữa trời đã trở thành nguồn cảm hứng cho tôi. Chúng nhắc nhở tôi rằng, sẽ chẳng bao giờ có một con đường hoàn hảo. Đừng chờ đợi một ngày “đẹp trời” hoàn hảo! Cuộc sống trên chiếc xe đạp này quá ngắn để chỉ ngắm nhìn từ xa mà không dám đặt bánh lên cát. Đừng sợ hãi những đồi cát cao ngút, bởi những gì ta nghĩ là giới hạn, thực chất chỉ là một triền dốc chờ đôi chân ta chinh phục.

Chào buổi sáng thứ Hai từ Quảng Bình lộng gió! Đứng giữa mênh mông đồi cát, nơi những “chong chóng khổng lồ” điện gió kiên nhẫn xoay mình giữa trời, tôi chợt nhớ đến những con dốc dựng đứng, những cơn gió tạt ngang dọc đường trường. Có những đoạn, chiếc xe “xế điếc” nặng trĩu phải oằn mình theo từng bước chân, vác lên những triền cát cao trót vót, thở dốc như chính tôi vậy.

Có lẽ, cuộc đời cũng giống như việc “ôm” cả người lẫn xe vượt qua biển cát này – có những lúc lún sâu đến tận đầu gối, tưởng chừng như chẳng thể nhấc nổi bánh. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, chân trượt dài trên cát bỏng. Nhưng chính trong những thử thách đến “bở hơi tai” ấy, ta mới học được cách dồn hết sức lực, tìm từng điểm tựa nhỏ nhoi, và trân trọng biết bao những đoạn đường bằng phẳng, dễ thở sau này.

Hành trình xuyên Việt này cũng vậy, không phải lúc nào cũng trải thảm đỏ. Có những gian nan, có những thử thách tưởng chừng như không thể vượt qua. Nhưng chính những giọt mồ hôi, những nỗ lực đến tận cùng sức lực lại tô điểm cho hành trình thêm phần ý nghĩa, làm cho mỗi bước chân đến gần Hà Nội thêm phần trân trọng. Chỉ cần giữ một tâm thế tích cực và một trái tim kiên cường như những cánh quạt gió kia, mọi “đồi cát” rồi sẽ ở lại phía sau, nhường chỗ cho những khung cảnh tươi đẹp hơn. Chúc bạn một tuần mới đầy năng lượng và gặt hái nhiều thành công trên con đường bạn đã chọn!

Chúng ta đều biết rằng:

Không cần phải có chiếc xe đạp “xịn sò” nhất để bắt đầu xuyên Việt – chỉ cần một quyết tâm vững vàng.
Không cần phải là một “cua-rơ” chuyên nghiệp ngay từ đầu – nhưng chắc chắn cần dám đặt chân lên pedal.
Không cần chờ đến khi cơ thể hoàn toàn sẵn sàng – vì chính những dặm đường gian khổ này sẽ rèn luyện ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đừng chờ đợi một ngày “đẹp trời” hoàn hảo! Cuộc sống trên chiếc xe đạp này quá ngắn để chỉ ngắm nhìn những cánh đồng điện gió từ xa mà không dám đặt bánh lên cát.
Đừng sợ hãi những đồi cát cao ngút! Những gì ta nghĩ là giới hạn của bản thân, thực chất chỉ là một triền dốc chờ đôi chân ta chinh phục.

Đã bao nhiêu ngày rồi tôi chưa thử thách bản thân leo lên đỉnh đồi cát này, chưa cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp siêu thực của cánh đồng điện gió dưới ánh hoàng hôn?

Trở về mục lục hành trình tổng

Comments are closed.