Mỗi hành trình đều chứa đựng những câu chuyện và cảm xúc riêng. Chuyến đạp xe xuyên Việt từ TP.HCM ra Hà Nội của tôi cũng vậy. Đó không chỉ là hành trình chinh phục thử thách về thể lực, mà còn là cuộc phiêu lưu của tâm hồn, nơi tôi tìm thấy sự bình yên, khám phá những vẻ đẹp tiềm ẩn của đất nước và gặp gỡ những con người tuyệt vời.
Sau khi rời Nhơn Trạch (Đồng Nai), tôi hướng về Bà Rịa – Vũng Tàu. Cung đường thanh bình đưa tôi đến Thiền viện Thường Chiếu – một điểm dừng chân bất ngờ nhưng đầy ý nghĩa. Giữa không gian tĩnh lặng, tôi có dịp nhìn lại chính mình và suy ngẫm về những mối duyên đã qua. Những vần thơ chạm đến trái tim tôi, nhắc nhở về sự trân trọng với mỗi người đã từng bước vào cuộc đời mình: “Ai ngang qua đời xin gửi lời cảm ơn / Bởi hữu duyên nên kiếp này gặp gỡ”. Nơi đây đã giúp tôi tìm lại sự an trú trong tâm hồn, để mỗi bước chân trên hành trình phía trước đều nhẹ nhàng và vững chãi hơn.
Chuyến đi chính thức khởi động từ Bà Rịa. Vừa đặt chân đến, tôi đã được chào đón nồng nhiệt bởi những người bạn đồng đạp nhiệt tình. Chúng tôi cùng nhau khám phá cánh đồng lúa An Nhứt xanh mướt, ngắm trăng trên bờ kè Lộc An và trò chuyện về những cung đường sắp tới. Đêm đó, tôi chọn một trải nghiệm đặc biệt – ngủ võng giữa cánh rừng gần biển. Tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng côn trùng rả rích cùng bầu trời đầy sao đã tạo nên một đêm thật đáng nhớ. Tình cảm và sự giúp đỡ của những người bạn tại Bà Rịa đã tiếp thêm động lực to lớn cho tôi trên chặng đường dài phía trước.
Ngày thứ hai, tôi tiếp tục hành trình đến thành phố Phan Thiết. Bình minh ló dạng, tôi thu xếp hành lý và đạp xe thong dong trên con đường ven biển. Tại một quán cà phê nhỏ, tôi đã có những cuộc trò chuyện ý nghĩa với chủ quán và người dân địa phương, cảm nhận được sự thân thiện và lòng hiếu khách của họ.
Trên đường đi, tôi bắt gặp một em nhỏ dắt bộ chiếc xe đạp bị xì lốp. Không chút ngần ngại, tôi giúp em vá xe. Nụ cười rạng rỡ của em khi chiếc xe lăn bánh lại đã sưởi ấm lòng tôi. Cung đường ven biển tại Hồ Tràm đẹp đến ngỡ ngàng, với biển xanh, cát trắng và nắng vàng, khiến tôi phải dừng lại để ghi lại vài tấm ảnh.
Chuyến đi này đã dạy tôi rằng, cuộc sống không phải là đích đến mà là hành trình. Mỗi điểm dừng chân, mỗi con người tôi gặp, mỗi câu chuyện tôi lắng nghe đều là một món quà vô giá. Hành trình đạp xe xuyên Việt không chỉ là khám phá đất nước, mà còn là hành trình khám phá chính bản thân mình.