Phan Thiết chào đón tôi bằng một bình minh rực rỡ, như một lời chúc phúc cho chặng đường phía trước. Khi đứng trước Bãi Đá Ông Địa, Mũi Né, tôi có cả một bầu trời bao la, và thay vì ly cà phê quen thuộc, tôi được tận hưởng vị mặn mòi của biển cả. Mặt trời nhô lên, nhuộm đỏ cả một vùng trời, khiến những khối đá trở nên sống động hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc đó, câu thơ “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy – Ta có thêm ngày nữa để yêu thương” vang vọng trong tôi một cách chân thật nhất.
Hành trình đạp xe xuyên Việt không chỉ là khám phá thiên nhiên, mà còn là hành trình học cách sống biết ơn và trọn vẹn. Mỗi điều xảy ra đều có ý nghĩa riêng, góp phần tạo nên một người lữ hành đang học cách trân trọng từng khoảnh khắc trên con đường.