Sự trở lại lần này, tôi vô cùng hạnh phúc khi được những người bạn địa phương dẫn đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ vĩ của “Cánh đồng điện gió Đầm Nại”. Chúng tôi đã cùng nhau thức dậy từ rất sớm, đạp xe trong ánh bình minh tinh khôi để kịp ghi lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp. Ánh ban mai rực rỡ như một lời chúc an lành, xua tan mọi lo âu và tiếp thêm động lực cho chặng đường sắp tới.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến thăm Tháp Chàm Phan Rang (Panduranga) cổ kính. Đứng trước những ngọn tháp uy nghiêm, trầm mặc, tôi cảm nhận được dòng chảy của lịch sử, của một nền văn minh rực rỡ. Những viên gạch đỏ nhuốm màu thời gian, những hoa văn chạm khắc tinh xảo như kể lại câu chuyện của một vương quốc đã từng hưng thịnh.
Dù Phan Rang không phải là quê hương, nhưng sự chân thành của người dân, sự đồng điệu của những người bạn cùng đam mê và vẻ đẹp cổ kính của Tháp Chàm đã mang đến cho tôi một khoảng lặng quý giá. Nó nhắc nhở tôi rằng, đôi khi trên hành trình vội vã của cuộc sống, ta cần dừng lại một chút để cảm nhận những điều giản dị nhưng vô cùng ý nghĩa.
Tôi biết, hành trình đạp xe xuyên Việt vẫn còn dài, nhưng những kỷ niệm đẹp và những tình cảm ấm áp tại Phan Rang – Tháp Chàm sẽ là nguồn động lực lớn lao, tiếp thêm sức mạnh để tôi vững vàng trên những chặng đường tiếp theo. Cảm ơn Phan Rang, cảm ơn những tấm lòng ấm áp nơi đây!