tôi tiếp tục hành trình hướng về Quảng Trị. Cảm nhận sự thay đổi rõ rệt của địa lý và con người, tôi biết rằng mỗi tỉnh thành lại mang một câu chuyện riêng. Vượt qua những cung đường mới, tôi mang theo sự bình yên của đồng lúa Thùa Thiên Huế để đối mặt với những thử thách mới trên con đường. Mỗi vòng quay bánh xe không chỉ là nỗ lực về thể chất, mà còn là sự tò mò, háo hức khám phá về một vùng đất lịch sử.
Khi những vệt nắng cuối cùng tắt hẳn, tôi đã đặt chân đến thành phố Đông Hà. Sau một ngày dài, sự mệt mỏi tan biến khi tôi tìm thấy một góc phố nhỏ để nghỉ ngơi. Đêm Đông Hà hiện ra với một vẻ đẹp giản dị, không ồn ào nhưng vẫn đủ ấm áp để chào đón một người lữ hành. Tôi tìm một quán ăn ven đường, thưởng thức bữa tối dân dã và cảm nhận nhịp sống chậm rãi của thành phố này.
Sau tất cả, hành trình này không phải là một cuộc chạy đua, mà là một cuốn nhật ký được viết nên bằng những khoảnh khắc. Từ sự tĩnh lặng của đồng lúa Quảng Bình đến sự an lành của đêm Đông Hà, tôi nhận ra rằng, mỗi điểm dừng chân đều mang một ý nghĩa riêng, giúp tôi hiểu hơn về đất nước và về chính mình.
Tôi sẽ nghỉ ngơi tại đây, để rồi ngày mai lại tiếp tục hành trình, mang theo những câu chuyện và trải nghiệm quý giá, hướng về đích đến cuối cùng.